Thứ Sáu, 15 tháng 9, 2017

THÀNH CỤ (CHÉP LẠI).

Nhân các bạn vào lại LỚP CHÚNG MÌNH xin chép lại bài viết này cùng mình, cùng ta, cùng tám. 

Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

THÀNH CỤ.


THÂN TẶNG CÁC BẠN KHÓA A (1969-1972).
TRƯỜNG CẤP 3 GANG THÉP

***
Trai chúng mình đi xa rất sớm
Dồn vào Nam đánh trận tận Cà mau.
Ra nước ngoài nhiều và nhiều lắm
Trong những Sư đoàn ở Căm pốt, Ai lao.
Và những nhóm sinh viên chọn lựa
Sang các nước phe mình, học cho ngày mai.
Gái chúng mình phần đông là cô giáo
Các Bạn giáo đùa nhau, trắng lắm
Phấn, bảng, tay đã nhiều năm ngắm
Khi về hưu chợt mình, chân trắng
Thầy giáo “tháo giầy”  thấy chân.
Chúng mình gấp Ruồi trâu và Paven vào
Cầm cây gậy Trường sơn lên đường
Cùng gậy đến trường, với gậy hành quân.
Bạn của chúng mình đã hy sinh
Đã thương binh với niềm tin ấy.
Đã bắn súng, đã viết mòn bảng, phấn
Trong đợi chờ, “đâu chỉ dài và nhớ”(1)
Cùng một tương lai, chỉ một hướng nhìn
 “.. như chưa thấy mình”(2), ”.. "phơi phới dậy tương lai” (2)
Thế hệ mình sống đến giản đơn
Nghĩ chỉ : Đúng! Sai! Nói chỉ : Có? Không?
Phê và tự phê là "sống và chiến đấu"
"Cả đời tranh đấu", chúng mình với nhau.
***
Những năm tám mươi(3) mình sống tự nhiên
Cứ quá khứ hào hùng, cứ tươi sáng tương lai
Ăn quá khứ quen, trông "cá gỗ" thành quen
Tư duy có chiều, làm theo cùng kiểu
Nghĩ mới làm gì, cái mới dễ sai.
Trai phục viên xanh sao, đói ngoác
Đâu quản đêm ngày cày chuyện “CHIẾN CÔNG”
Cô giáo nhận phân, thay phần lương thực phát
Ngày bón sắn, khoai, tối soạn đến “TƯƠNG LAI”.
Mình giỏi mà, mình chống thiên tai bão, lụt
Mình khôn lắm, luôn đi đường tắt
Trâu chậm à, chỉ nước đục thôi.
Mình tiến nhanh, mạnh, vững chắc mà
Chỉ nhõn con đường mình chọn.
Mình xong dân tộc, dân chủ đã lâu rồi(4)
Từ khi mình đại thắng.
Thế giới ngày nay vẫn loay hoay dân chủ
Cho nước mình và bè bạn đồng minh!.
Xã hội tương lai mình tự hỏi
Lanh-te-rơ-na-xi-o-na-lơ?
Việt ngữ chưa? Nghĩa nào? Ai chuyển ngữ?.
Biết đâu đấy, cuối đời mình được thấy
Chủ thuyết bền lâu là chủ nghĩa nhân dân
Xã hội quyền dân, kinh tế tự dân?
Nhân dân là ngữ Việt.
***
Thế hệ lạ kỳ, chứng nhân nhiều biến động
Biết phong kiến, từ khi còn nhỏ.
Làng phong kiến, quê mình khi đó
Người phong kiến ư, chính thân nhân mình.
Đia chủ ra trại ở, nhà, đất đã chia dân,
Đình, chùa chia hết, ruộng lại góp chung
Chung người, chung trâu bò, vào hợp tác.
Công nhân lãnh đạo, Nhà nước công nông
Ta lớn lên với Việt nam dân chủ cộng hòa
Sống trọn đời cùng Cộng hòa xã hội 
Kinh tế thị trường định hướng đến nay.
Thế hệ hòa bình, thế hệ chiến tranh(5)
Đã chống bốn phương, nay đang phương biển
Còn phương người đông, phương ấy có? Không?
Hơn hẳn tiền nhân, ta chống cả trên không.
Thế hệ mình, nghiệm chiêm nhiều thú vị
Thế giới ngày nay, phẳng với thông tin
Rằng lũ đế quốc đêm qua sống sót
Cái ” …  loài dơi hốt hoảng” (6)
Đã ” … bay chập choạng…”(6)
Thành Nhà nước dân sự nay, chẳng chủ nghĩa nào
Với nền kinh tế thị trường đang phát triển
Nhiều Nước, lắm người, lũ chúng rất đông.
Thế hệ mình sống và nghe, thấy
Xã hội chủ nghĩa phe mình sống động
Dẫu vài lần lóa mắt, mấy bận òa tim.
Lịch sử phe mình đổi thay chưa hết?
Trong thế hệ diệu kỳ, thế hệ mình lạ thật.
***
Thời gian trôi và ta nhiều tuổi
"Nhi nhĩ thuận"(7) lại bất chợt cười.
Bất chợt tuổi mười năm thánh thiện
Lại vào FB, lại chơi Blog
Thứ vẫn nghĩ  là, cho trẻ chơi vui
Thế gii ảo mà, tưởng trò điên đảo
Hóa ở đây không vướng bận đời thường
Không phân trắng đôi chân và đôi chân trắng
Không hỏi dũng sĩ gì?, hay tuột xích về quê?.
Học hiểu vô cùng, vô biên cuộc sống.
Ảo mà ta và bẩy tỉ người sẽ bạn
Reo hồn nhiên khi tin facebooks báo về
Ấy và Ấy, với nhau thành bạn.
Ta lại bạn mình, ấy lại bạn ta, sướng nhỉ
Sau mấy chục năm rồi, đã bạn của nhau
Ta chào nhau! Câu chào của mấy mươi năm trước
Lại thấy mình giàu, giàu bạn, giàu tình.
Bốn mươi năm Bạn lại ban đầu
Lại vẹn nguyên vui và ríu rít cùng nhau
Lại gọi mày tao, khen chê gầy béo
Nhìn sâu nhau, vào trong đáy mắt
Để lại xuyến sao, sau mỗi ánh nhìn
Lại trao nhau miếng bánh thủa nào
Bà, Mẹ gói với rất nhiều lớp lá
Tưởng Mẹ nghèo, độn để thêm to
Hóa Mẹ bảo ôn, giữ hồn cho bánh.
Và nói cùng nhau, hồi ấy tớ …
Có ngờ ngợ gì? cậu có biết không?
Và … những và … và cả đời tớ đấy!.
Tuổi sáu mươi sẽ lại tương lai
Quá khứ đã trôi, di sản đã trao rồi
Cũng trôi xa "cả đời tranh đấu"
Con trưởng thành rồi, hỏi nhau nội ngoại.
Ánh mắt đã trao, hình nhau đã đọng
Tên mình, tên bạn đã lặn trong nhau
Tương lai đã gần, tương lai cũng xa
Sáu mươi tuổi đời, Con hiểu Mẹ
Ân tình Người sau những lớp lá xanh
Hiểu Con ta nuôi, hiểu các Cháu ta chăm
Hiểu chính ta, hiểu bạn bè thêm nữa
Ta vẫn ta, mình vẫn là mình
Bốn mươi năm ta, vẫn bạn
Sáu chục tuổi đời mình, vẫn ta.
***
Chúc Khỏe, chúc Giầu hay Hạnh phúc?
THÀNH CỤ Cháu mình!
Chúc nhé lớp A.

GHI CHÚ :
(1) : Câu hát trong bài : Hành khúc ngày và đêm. TG : Phan Huỳnh Điểu.
(2) : Câu thơ "Trường sơn đông nắng tây mưa; Ai chưa đến đó như chưa thấy mình" và "Xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước; Mà lòng phơi phới dậy tương lại"
(3) : Của thế kỷ 20.
(4) : Ý phát biểu của TBT Nguyễn Phú Trọng. Đã trích trong : SAO THẾ NÀY ở Blog này.
(5) : Thế hệ sinh năm 1954 và kề cận.
(6) : Câu thơ "Lũ Đế quốc là loài dơi hốt hoảng: Đêm tàn bay chập choạng dưới chân Người"
 (7) : Câu trích : Lục thập nhi nhĩ thuận, Nghĩa tương đối là : Sáu mươi tuổi, tai người đã thuận với mọi lời nói.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét